"Có một ngày, bố mẹ sẽ già đi" - Nhiều tác giả

 “Năm tháng vẫn mãi trôi, thời gian không trở lại. Bạn chẳng bận rộn như bạn nghĩ, năm tháng cũng không dài như bạn tưởng. Rồi một ngày, bố mẹ bạn sẽ già đi."

Có một giai đoạn nào đó trong cuộc đời bạn muốn rời đi, mà không muốn trở về nhà? Với mình thì có, giai đoạn bản thân mình không muốn về nhà đó là lúc mình bước vào những năm tháng của tuổi đôi mươi. Cuộc sống thành phố, giảng đường đại học mở ra một chân trời rộng lớn, những ngày vui chơi cạnh bên bạn bè, chuyến đi khám phá thăm thú vùng đất lạ. Khi ấy mình giống như chú chim lần đầu tiên nhìn thấy chân trời rộng lớn, và chú chim chỉ muốn bay mãi, chẳng muốn trở về. 
Mình phần nào thỏa mãn ước mơ, không biết còn lấy ở đâu ra sự tự tin có phần hơi ngạo mạn rằng chỉ cần một khoảng thời gian nữa thôi sẽ không còn cần nhờ vả, phiền muộn gia đình nữa. Mình có thể tự lo cho cuộc sống của bản thân. 
Nhưng rồi, không lâu sau, chú chim bị một trận phong ba bão táp cuộc đời làm gãy đi đôi cánh tưởng chừng rất vững vàng. Trong những ngày đầy đau đớn, mệt mỏi, mong ước lớn nhất chú chim non tội nghiệp kia, là có thể quay trở về nhà, được về bên mẹ, ôm lấy mẹ, khóc thật lớn, được bố nấu món cháo nóng hổi, hỏi vài lời quan tâm.
Càng lớn, khi đối diện nhiều khía cạnh thực tế, mình nhận ra không phải ai cũng sẵn sàng bao dung che chở cho những vấp ngã, vụng dại nơi mình. Những người đủ vị tha, yêu thương ấy chỉ có thể là gia đình (những người bạn tri kỷ), chỉ có họ mới sẵn lòng giang rộng vòng tay đón phiên bản “kiệt quệ” trở về, sau những ngày tháng khó khăn.
Nhưng có một sự thật là, người trẻ như chúng ta dù biết, hay tự nhủ rằng gia đình vô cùng quan trọng. Nhưng chỉ cần giai đoạn mệt mỏi qua đi, khi  đã hồi phục trở lại, đủ sức quay trở lại với cuộc sống, ta sẽ tiếp tục chọn ra đi. Sự ra đi ấy là cần thiết để ta xây dựng mái ấm, hạnh phúc cho bản thân trong tương lai. Nhưng vì quá mải miết cuốn theo dòng chảy cuộc sống, đôi khi ta lại quên đi, phía sau ta là gia đình, là những người thân yêu thỉnh thoảng cũng cần lời hỏi thăm, an ủi, thỉnh thoảng cần ta nói với họ những lời dịu dàng và quan tâm. Ta quên bởi vì ta luôn vô tư cho rằng gia đình sẽ luôn ở đó, luôn luôn ở đó, sẽ không bao giờ rời đi.
Ta dùng lý do bao biện cho sự vô tâm, hời hợt của chính mình trong hiện tại.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến